Thứ Hai, tháng 6 11, 2018

Chóng Tàn


Ngồi buồn nhìn về cuối trời
Nhớ thương quê Mẹ, và thời ấu thơ
Nơi ấy... dệt bao mộng mơ
Trong tình yêu mến, vô bờ Mẹ Cha.

Thế rồi đến ngày đi xa
Phương nam thẳng tiến, bôn ba độc hành
Tuổi vừa mới chạm xuân xanh
Lòng còn thơ dại, trong lành hồn nhiên.

Ngỡ rằng đời đẹp như Tiên
Nào ngờ cuộc sống, nối liền khó khăn
Vất vả mà chẳng đủ ăn
Đêm đêm thao thức, băn khoăn U hoài.

Nhiều khi gian khổ trần ai
Một mình mình biết, chẳng ai hiểu mình
Cuộc đời vất vả mưu sinh
Được rồi lại mất... nhục vinh bẽ bàng.

Chợt nghe lòng dạ ngỡ ngàng
Mái đầu điểm bạc, chuyển sang phai màu
Trong lòng lại thấy nhói đau
Sao đời ngắn ngủi... và mau héo tàn !

11.06.2018
HOANGHAI


Không có nhận xét nào: