Thứ Bảy, tháng 2 11, 2012

QUÊ HƯƠNG VÀ MẸ

Trở về thăm lại chốn xưa,
Quê hương ta đó, nắng mưa giãi dầu,
Hàng cau, vườn chuối, gốc trầu,
Bụi tre trước ngõ, chiếc gầu giếng xưa .

Tất cả, như vẫy tay đưa,
Vui mừng chào đón, người xưa trở về.
Con đường, cỏ mọc bên lề,
Nay bê tông hóa, lối về vẫn xanh .

Đường làng, nhiều khúc uốn quanh,
Hàng cau của Mẹ, tươi xanh giữa trời,
Vươn ra, như thể tìm người,
Ra đi mà chẳng, nói lời chia xa .

Hồn quê, chân chất trong ta,
Tuy xa nhưng vẫn, đậm đà thân thương,
Rong rêu, đã phủ bên tường,
Căn nhà của Mẹ, như vương nỗi sầu .

Sau hè, vẫn còn gốc trầu,
Mẹ trồng ngày ấy, bạc màu già nua,
Góc vườn, một cây khế chua,
Ngày thường Mẹ bảo, khế chua, chua lè .

Bên hiên, còn một vườn chè,
Mẹ thường chăm sóc, vuốt ve hằng ngày,
Cành tre, trước ngõ gió lay,
Lá vàng rơi rụng, nghiêng bay bao lần .

Gió reo, trên rú xa gần,
An Trác còn đó, tần ngần chẳng xa,
Ngoài kia, đồng ruộng bao la,
Dân làng nhộn nhịp, đi ra đi về .

Ôi bao ! nhiêu cảnh chân quê,
Nghe sao thân thiết, tái tê lòng người .
Thân thương, khúc ruột ta ơi,
Đi xa thương nhớ, đầy vơi trong lòng .

Xa xa, ở cuối cánh đồng,
An Trác đồi trọc, giờ trồng rừng thông,
Bên này, đồng rộng mênh mông,
Từng đàn cò trắng, như bông về nhà .

Trong làng, vẳng tiếng ai ca,
Ngân vang trong gió, bay xa trong chiều,
Nghe sao, mà quá thân yêu,
Ấu thơ Mẹ đã, ca nhiều ru con .

Giờ đây, Mẹ đã chẳng còn,
Lòng con nhớ Mẹ... mỏi mòn thiên thu !

Ngày 11.02.2012
HOANGHAI

2 nhận xét:

Trăng Quê nói...

Bài thơ anh viết thật hay,
Đưa em trở lại tháng ngày tuổi thơ.
Quê hương cái thưở ầu ơ
Tiếng võng đưa, nhịp võng hờ bên song
Quê hương theo mãi trong lòng
Khắc ghi bóng mẹ bên nong tơ vàng
Cho dù chết bóng thời gian
Quê hương hai tiếng vẫn vang trong hồn.

Hoàng Hải nói...

Chúng ta dù có đi xa,
Quê hương mãi mãi vẫn là thân thương,
Cho dù xa cách dặm trường,
Quê hương của Mẹ nhớ thương trọn đời.

Em thì xa cách vời vời,
Còn anh chỉ cách cuối trời phương nam,
Nhớ quê, thương Mẹ lủ lam,
Ngày xưa cực khổ, tay làm, vai mang .

HOANGHAI