Thứ Bảy, tháng 11 19, 2011

THƠ KHÓC MẸ

Trên đời có lắm âm thanh,
Nhưng sao tiếng Mẹ giỗ giành khó quên,
Cho dù nắng gió triền miên,
Ân tình MẬU TỬ vẫn nguyên không mờ !

Đời MẸ, tháng đợi năm chờ,
Mong con khôn lớn cậy nhờ tấm thân,
Ngờ đâu chẳng vẹn phước phần,
Đương lúc khỏe mạnh giã trần thế gian .

Cuộc đời MẸ quá gian nan,
Tuổi già gặp phải cơ hàn gió mây,
Bước chân dáng đi hao gầy,
Mang tròn một kiếp đời đầy khổ đau !

Những năm đói khổ cháo rau,
MẸ luôn nhường nhịn ăn sau vét nồi,
Khoai thì một củ bẽ đôi,
MẸ ăn một nữa rồi ngồi nói no .

Giêng hai đói rét co ro,
MẸ vò xôi sắn nắm to cho mình,
Cơm thì MẸ nói thật tình,
Nhường con còn nhỏ chồng mình cực hơn .

Ngày CHA bỏ MẸ cô đơn,
Một mình MẸ lại cực hơn bao giờ,
Lo cho một đám con thơ,
Việc ăn, việc học, xác xơ thân gầy .

Bao năm vất vã no đầy,
MẸ vui khi thấy con đây thành người,
Ngày con cất bước vào đời,
Hành trang mang nặng những lời MẸ khuyên.

Con ơi ! chịu khó vươn lên,
Thoát nghèo vượt khổ làm nên cơ đồ,
Ở nhà chỉ có sắn ngô,
Làm sao khá được khi mô mới giàu .

Ôi bao tiếng nói ngọt ngào,
Lòng con in đậm thủa nào còn đâu,
Nhớ thương, nhỏ lệ, rơi châu,
Muốn nghe lời MẸ còn đâu hỡi trời .

Ngày CHA tại thế trên đời,
Lưới chài CHA kéo cá thời liên miên,
Một tuần ba buổi chợ phiên,
MẸ đi bán cá kiếm tiền nuôi con .

Gót chân MẸ đã lội mòn,
Đường xa hàng dặm chẳng còn ngại chi,
Thương con MẸ lại cứ đi,
Vào nam ra bắc quản gì đường xa .

Thế rồi nạn kiếp xãy ra,
Tai ương ập đến quả là đớn đau,
Toàn thân bất động nằm lâu,
Thân già chịu khổ nát nhàu lệ rơi .

Chẳng lâu MẸ đã lìa đời,
Bỏ lại con cháu lệ rơi ngậm ngùi,
Hai năm đau khổ rã rời,
Nay con quỳ lạy dâng NGƯỜI tâm hương .

Mong NGƯỜI về chốn thiên đường,
Qui Thiên Phật Độ Tây Phương Thọ trì.
Thoát đời kiếp khổ lưu ly,
An nhàn thụ hưởng những gì cõi trên !

Sáng tác Ngày 14.11.2011
Nhằm ngày 16.10 Tân Mão
Hoanghai

1 nhận xét:

Hoàng Hải nói...

Ngày xưa tôi ở miền quê,
Bao cấp đói khổ tái tê lòng người,
Cha tôi hết đứng lại ngồi,
Vá lưới đánh cá để rồi nuôi con .

Mẹ tôi thân thể héo mòn,
Sáng trưa chiều tối chẳng còn quản chi,
Thân tàn Mẹ vẫn bước đi,
Có khi ngàn dặm ngại gì khó khăn .

Giờ đây con cháu ăn năn,
Mẹ ơi ! Có phải tại căn phận người !

Hoanghai