Chủ Nhật, tháng 5 04, 2014

Chớm Già


Đôi khi thấy mình đã già
Chân rung gối mỏi... ngỡ là bệnh chi
Hỏi đời ? rằng có mấy khi
Con người trẻ mãi... bước đi vững vàng !

Khi xưa phong độ đàng hoàng
Giờ đây nhăn nhó, ngỡ ngàng sương pha
Phải chăng đời đã về già
Chân tay chậm chạp... khiến ta vụng về.

Tâm hồn còn trẻ hết chê
An nhiên tự tại, tràn trề yêu thương
Lại thêm vốn yêu văn chương
Ngày đêm thi phú... gió sương chẳng sờn.

Ngẫm đời có gì quý hơn
Khi Tâm An Lạc... vui đờn hát ca
Con cháu nên cửa nên nhà
Tuy tóc điểm bạc... nhưng mà lòng vui !

04.05.2014
HOANGHAI



Không có nhận xét nào: