Bình Minh vừa ló đằng đông.
Vợ tôi đã vội kêu chồng “anh ơi”.
Dậy đi trời đã sáng rồi.
Nhanh lên không khéo lại ngồi ngoài xa .
Thế là, tôi phải đi ra.
Ăn mặc nghiêm chỉnh như là đi Tây.
Tâm trạng hớn hở lâu nay.
Bây giờ mới được tận tay, ngắm nhìn .
Lên xe, một mạch, lặng thinh.
Sài gòn nhộn nhịp hàng nghìn xe qua.
Bến thành nhà hát nơi xa.
Là nơi trọng thể, để ta vui mừng .
Tới nơi cảnh vật tưng bừng.
Người đông như hội, lẫy lừng hoa tươi.
Mọi người vui vẻ tươi cười.
Đón mừng giây phút... đầu đời của con .
Tấm bằng màu đỏ như son.
Khi con đón nhận lòng Cha nghẹn ngào.
Bốn năm Đại học ước ao.
Giờ đây đã được tận trao tay mình .
Vợ tôi vui vẻ... nín thinh.
Mắt rưng rưng lệ, ngỡ mình đang mơ.
Tôi thì cứ mãi đứng chờ.
Đưa máy lên bấm, ghi giờ vinh quang .
Đằng sau, vợ tôi vội vàng.
Lau khô dòng lệ, ngỡ ngàng mình mơ.
Nhìn tôi, vẻ mặt ngẫn ngơ.
Dù là giây phút mong chờ đã qua .
Cuộc đời chẳng ước chi xa.
Con cháu học giỏi vậy là mừng vui.
Cho dù cực khổ mười mươi.
Khi con THÀNH ĐẠT... Vui cười thiết tha !
Sáng Tác Ngày 21.08.2011 Mừng ngày con trai của HOANGHAI nhận Bằng tốt nghiệp Đại học.
HOANGHAI