Thứ Hai, tháng 7 28, 2014
Nỗi Buồn Mồ Côi
Mỗi năm đến mùa Vu lan
Tâm ta thổn thức... ngập tràn nhớ thương
Bởi thân giữa chốn đời thường
Không còn Cha Mẹ... vấn vương thủa nào...
Nhìn người lòng lại nghẹn ngào
Nếu còn Cha Mẹ... vui nào vui hơn...
Đôi khi như muốn giận hờn
Cha Mẹ khuất núi... cô đơn phận mình.
Kiếp người khổ ải mê linh
Biết bao sóng gió... rung rinh cuộc đời
Có khi tan nát rã rời
Cũng phải ráng sống... theo lời Phật răn.
Vẹn chữ HIẾU... thật khó khăn
Khi xưa đói khổ... kiếm ăn xa nhà
Trong lòng thương Mẹ nhớ Cha
Nén lòng vượt khó ... lệ ra âm thầm...
Sinh thành dưỡng dục tình thâm
Dẫu cho cực khổ... thăng trầm vẫn yêu
Hình Cha dáng Mẹ sáng chiều
Thân già cặm cụi... với nhiều ước mong...
Thế rồi cũng được toại lòng
Con cháu thành đạt, theo dòng thời gian
Nhìn lại cuộc sống cơ hàn
Của Cha và Mẹ ... ... lệ tràn bờ mi...!
27.07.2014
HOANGHAI
Nhãn:
TÂM SỰ ĐỜI TÔI
Sinh ra nơi chốn miền trung
Lớn lên lặn lội, lung tung vì nghèo
Mưu sinh kiếp khổ bọt bèo
Tu tâm nên được, vui theo tháng ngày.
HOANGHAI
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét