Thứ Sáu, tháng 12 19, 2014

Đời Vấn Khổ


Tới thăm mấy trại Phong Cùi
Lòng ta cảm thấy... bùi ngùi xót xa
Bởi vì giữa chốn ta bà
Còn bao cảnh khổ... như là bệnh Phong...

Dòng đời vấn đục khơi trong
Sáu căn đầy đủ, thong dong an nhàn
Khiếm khuyết chịu cảnh cơ hàn
Mất tay mất cẳng... thân tàn khổ đau.

Đã tàn phế, khổ như nhau
Xã hội xa lánh... cháo rau chẳng còn
Tự mình vào núi lên non
Mong sao ấm bụng... chẳng còn sợ chi.

Chân khập khểnh, vẫn bước đi
Nén đau kiếm sống, phòng khi đói lòng
Ngày đêm vẫn cứ hoài mong
Bàn tay nhân ái... tới trong bản làng...

Đâu rồi ? những tấm lòng vàng
Chung tay chung sức, nhịp nhàng thân trao
Tuy rằng chẳng đáng là bao
Nhưng tình Nhân Ái... dạt dào mến thương...

Mai này khuất núi mờ sương
Phúc Đức để lại... cho đường cháu con
Phước lành sẻ không hao mòn
Dư âm Từ Thiện... mãi còn quanh ta...!

17.12.2014
HOANGHAI

Tâm Hương


Tay bưng một chén cơm đầy
Dâng lên cho Mẹ... giờ đây nơi nào ?
Tự nhiên lệ cứ tuôn trào
Lòng đau quặn thắt... nghẹn ngào nhớ thương...

Biết rằng đời là vô thường
Đâu ai tránh khỏi con đường phân ly
Nhưng lòng ta vẫn sầu bi
Bởi tình của Mẹ... chẳng chi sánh bằng...

10.12.2014
HOANGHAI

Thứ Ba, tháng 12 09, 2014

Cầu Mong


Ngày xưa còn ở quê nhà
Cơm canh đạm bạc, nhưng mà rất ngon
Bởi lúc ấy, Cha Mẹ còn
Trong vòng tay Mẹ... các con ngoan hiền...

Giờ đây đứng lặng bên hiên
Nhìn về quê Mẹ... lệ liền tuôn ra
Trong lòng chợt thấy xót xa
Khi không có Mẹ có Cha trên đời.

Biết bao nỗi nhớ đầy vơi
Trãi theo năm tháng, buông lơi sao đành
Công dưỡng dục, ơn sinh thành
Như trời như bể... trong lành biết bao.

Tình Mẹ quá đổi dạt dào
Răng long đầu bạc, con nào có quên
Tuy Mẹ đã về cõi trên
Nhưng con vẫn thấy... Mẹ bên con hoài.

Mẹ ơi ! dưới chân Phật đài
Con cầu mong Mẹ, theo Ngài Thích Ca
Thoát nghiệp sanh tử xót xa
Về miền Cực lạc... đó là Tây Phương !

09.12.2014
HOANGHAI




Thứ Sáu, tháng 12 05, 2014

MẸ ƠI

Từ khi con được làm người
Mẹ nuôi khôn lớn, mấy mươi năm trường
Mẹ cho con cả trời thương
Dạy con tu chí... nhịn nhường nghĩa nhân...

Mẹ răn bền chí chuyên cần
Nâng niu trân trọng, tình thân bạn bè
Mẹ là bóng mát chở che
Ngăn cản giông tố... nắng hè khô khan...

Đời Mẹ dẫu lắm gian nan
Mẹ luôn chấp nhận, chẳng than chẳng phiền
Tâm Mẹ tựa một vị tiên
Nhân từ độ lượng... dịu hiền bao dung...

Tình Mẹ bao la điệp trùng
Đời không có Mẹ, mịt mùng buồn đau
Mẹ là ánh sáng muôn màu
Dìu dắt con trẻ... trước sau vẹn tròn...

Mẹ ơi ! Tuy Mẹ không còn
Nhưng hình bóng Mẹ, trong con sáng ngời
Cầu mong Mẹ ở trên trời
Về miền Cực Lạc... thảnh thơi An lành !

05.11.2014
HOANGHAI


Thứ Tư, tháng 12 03, 2014

Vì Sao Ta Khổ

Vì ta lắm mộng lắm mơ
Nên ta cứ mãi... ngẩn ngơ cõi lòng
Bao giờ hết mộng hoài mong
Thì ta mới được... thong dong an nhàn...

Trần gian đầy rẫy cơ hàn
Nhu cầu cuộc sống, vô vàn nỗi lo
Dẫu ta đã được ấm no
Cũng không xua hết... đắn đo đủ điều.

Đời ta sống được bao nhiêu
Mà sao ta phải, chịu nhiều đắng cay
Phải chăng số phận an bày
Con người đành phải... giang tay đón chờ.

Lòng tham vô bến vô bờ
Được này muốn nọ... bao giờ mới yên
Nào danh vọng, nào kim tiền
Nó luôn thúc dục... triền miên tháng ngày...

Biết đủ mới là cách hay
Đừng nên tham quá... nợ vay chất chồng
Ta bà là chốn hư không
Nếu muốn An lạc ... ra công tu hành...!

03.12.2014
HOANGHAI





Chủ Nhật, tháng 11 30, 2014

Thiếu Nợ Phải Trả

Sinh ra làm kiếp con người
Mấy ai trọn vẹn, vui cười trăm năm
Bởi từ vô thỉ xa xăm
Nợ vay vay trả... tối tăm mặt mày...

Mưu sinh vất vả tháng ngày
Ai ai cũng có, đắng cay vui buồn
Nhiều khi đau xót lệ tuôn
Đoạ đày thân xác... cội nguồn do đâu ?

Phận nghèo đói khổ âu sầu
Kẻ giàu phiền phức, ngập đầu ai hay
Kiếp người phận số an bày
Gieo nhân gặp quả... xưa nay rõ rồi...

Nên ta dẫu đứng hay ngồi
Đừng nên tạo nghiệp... để rồi khổ đau
Nhân quả không chậm thì mau
Thiếu nợ phải trả... trước sau tuỳ người !

30.11.2014
HOANGHAI

Thứ Sáu, tháng 11 28, 2014

Sát Sanh


Nay ta sát hại chúng sanh
Mai này ta sẽ... trở thành nạn nhân
Oán thù cứ thế xoay vần
Đời đời kiếp kiếp... tấm thân doạ đày...

26.11.2014
HOANGHAI

Xoay Vòng


Mùa thu lá rụng bao lần
Bốn mùa tiếp nối, nụ xuân nẩy tình
Chồi non tiếp tục nẩy sinh
Dưới trời xuân đẹp... lung linh nắng vàng...

Qui luật tạo hoá rõ ràng
Thay đổi khung cảnh, nhịp nhàng xưa nay
Cũng như trên cõi đời này
Con người cũng lắm... đắng cay vui buồn.

Dương tàn Nguyệt tận về nguồn
Trăm năm tri ngộ, lòng luôn ngậm ngùi
Mấy ai cả đời an vui
Không buồn không giận, ngọt bùi triền miên.

Giãi thoát hết mọi U phiền
Là đích ta tới... giữa miền Tây phương
Lưu luyến chi chốn vô thường
Sanh Lão Bệnh Tử... con đường vòng quanh !

25.11.2014
HOANGHAI


Giấc Mơ Chiều


Tuổi chiều biết cách suy tư
Trong lòng biết nhẫn, tâm từ bao dung
Chợt nghe An lạc lạ lùng
Cuộc sống êm dịu... dưới khung trời hồng...

Bao năm lặn lội ruộng đồng
Bôn ba muôn nẻo, cũng không an lòng
Nỗi lo này nọ chưa xong
Cái ăn cái mặc... việc trong việc ngoài...

Cứ vậy suy tính miệt mài
Quanh năm suốt tháng, thở dài lo âu
Nhiều khi thức trọn canh thâu
Cũng không xua hết... nỗi sầu trong ta...

Trú thân giữa chốn ta bà
Ai mà không muốn, lụa là cao sang
Nhưng đời lắm cảnh bẽ bàng
Giờ đây chợt tĩnh... vội vàng buông lơi.

Mong sao về lúc cuối đời
Thân tâm An lạc, thảnh thơi an nhàn
Không còn bể khổ cơ hàn
Nẻo về Cực lạc... Niết bàn Tây phương !

28.11.2014
HOANGHAI

Thứ Sáu, tháng 11 21, 2014

Ta Đến Ta Đi


Thân trú trần gian khổ lưu li
Tài sắc cám giỗ sai tức thì
Nặng gánh nợ trần đành ráng trả
Kiếp người ta đến... rồi ta đi ...!

21.11.2014
HOANGHAI