Thứ Hai, tháng 12 26, 2011

ẤM LÒNG ĐÔI NGÃ

Mai này nếu có vắng anh,
Mỗi chiều em có long lanh giọt buồn ?
Đêm về dòng lệ có tuôn,
Một mình lẻ bóng lòng buồn bơ vơ ?

Vắng em anh thấy xác xơ,
Như cây rụng lá, trụi trơ thân cành,
Chiều về nhìn đám mây xanh,
Mà lòng trống vắng không đành lìa xa.

Cuộc tình, riêng của chúng ta,
Bên nhau âu yếm rời xa đau buồn,
Tình là, sức sống cội nguồn,
Cho ta sức mạnh, vui buồn sẽ chia.

Trời sinh một cặp khó lìa,
Về già càng thấy tình kia đậm đà,
Nắng mưa, viên thuốc, ly trà,
Ấm lòng đôi ngã, bạn già có nhau !

Ngày 20.12.2011
Hoanghai

LẦN ĐẦU GẶP NHAU

Chiều nay gặp mặt lần đầu,
Trời Nam mừng rỡ trút bầu tâm tư,
Sài gòn đường phố như '' ngư '',
Mưa chiều thấm ướt phong thư thiệp mời !

Tới nơi bạn bè đủ rồi,
Làm tôi E ngại bồi hồi trong tim,
Đảo mắt như muốn kiếm tìm,
Giây đầu gặp gỡ im lìm nhìn nhau .

Bạn bè tụ họp năm châu,
Đâu đây nghe rõ từng câu ân tình,
Online, biết bạn, quen mình,
Sao mà in đậm nghĩa tình anh em .

Phi Anh đưa máy bấm xem,
Thanh Xuân mừng rỡ ''bóc tem'' hộp quà,
Ôi bao tình nghĩa đậm đà,
Giờ đây tụ họp một nhà đông vui .

Rượu mừng mời anh mời tui,
Câu ca tiếng hát tới lui bạn mình,
Cùng nhau trao đổi tâm tình,
Nghe sao thắm thiết ngỡ mình đang mơ .

Chia tay lòng dạ ngẩn ngơ,
Mỗi người một ngã mong chờ lần sau,
Từ nay nhớ mãi về nhau,
Bốn phương tụ họp ghi câu ÂN TÌNH !


Chiều ngày 16.12.2011 Tại Sài gòn Lần đầu tiên Bạn bè trên OPERA gặp mặt nên HOANGHAI ngẫu hứng sáng tác bài thơ này. Đồng thời đây cũng là dịp để tỏ lòng biết ơn những người đã tổ chức CUỘC HỘI NGỘ này. Đó chính là CBLL và Phi Anh

HOANGHAI

Thứ Tư, tháng 12 14, 2011

XA QUÊ HƯƠNG NHỚ MẸ HIỀN

Dáng Mẹ ngày ấy đâu còn,
Tay cầm dao nhỏ lăn tròn bổ cau,
Khách qua, Mẹ lại gọi mau,
Vào đây uống nước bổ cau ăn trầu !

Giờ đây nhớ Mẹ âu sầu,
Hàng tre trước ngõ buồn rầu như ta,
Rủ cành rụng lá xót xa,
Thương Người phận số chia xa mà buồn .

Mẹ thường nhắc cội nhớ nguồn,
Thương con nhớ cháu lệ tuôn ngậm ngùi,
Đêm rằm Mẹ chẳng thấy vui,
Một mình trước ngõ ngậm ngùi nhớ con .

Đời Mẹ chỉ một lòng son,
Nuôi con dạy cháu vuông tròn xưa nay,
Miếng cơm chưa được no đầy,
Cả đời chưa được vui vầy thảnh thơi .

Ngày còn tại thế trên đời,
Mẹ thường khuyên dạy con ơi nhớ lời,
Anh em ruột thịt chớ rời,
Quê Cha đất Tổ suốt đời chớ quên .

Có Đức thì mới làm nên,
Có Phúc thì mới vững bền thiên thu,
Sống đời không phải khôn ngu,
Mà là đức tính cần cù đạo nhân .

Mẹ thường khuyên bảo ân cần,
Tha phương con phải giữ thân an lành,
Đừng vì tài lợi đua ganh,
Làm mất đức tính trong xanh họ hàng .

Lời Mẹ khuyên dạy rõ ràng,
Phận làm con cháu xếp hàng nghe theo,
Để lòng thanh thản trong veo,
Sống không hổ thẹn vâng theo lời Người !


Ngày 14.12.2011
Hoanghai

XA RỒI NGÀY ẤY

Gió đông lạnh giá tràn về,
Tai nghe giá buốt tê tê môi hồng,
Nhìn lên khung cảnh trời đông,
Mây mờ che phủ mênh mông mịt mờ !

Xa rồi cái thủa ấu thơ,
Bên nhau quấn quýt mộng mơ tơ tằm,
Xa rồi tay nắm tay cầm,
Chỉ còn ký ức lỗi lầm chia xa.

Chạnh lòng nhớ mối tình ta,
Bao năm sóng gió vậy mà chẳng quên,
Giờ đây ngước mặt nhìn lên,
Mái đầu đã bạc... lòng quên sao đành !

Ngày 14.12.2011
Hoanghai

SỢI NẮNG MÙA ĐÔNG

Nắng như ươm sợi tơ hồng,
Ngắm nhìn sợi nắng mà lòng ngất ngây,
Bầu trời xa tít chân mây,
Một màu xanh thẳm tràn đầy ý thơ !

Nắng hồng vàng vọt như tơ,
Soi qua cành lá lững lơ trên cành,
Ban mai nắng ấm yên lành,
Giọt sương dưới nắng long lanh áng vàng.

Gió lùa, chợt nhớ đông sang,
Lạnh lòng khi thấy gió mang đông về,
Một mình lạnh lẻo não nề,
Mong tìm chút nắng, tràn về tim côi !

Ngày 14.12.2011
Hoanghai

NHỚ VỀ SÔNG MÃ

Con sông nước chảy hiền hòa,
Xưa kia bom đạn xát chà lòng son,
Sông Mã mãi mãi vẫn còn,
In trong ký ức, vàng son một thời !

Hàng trăm tuổi đẹp xuân đời,
Ra đi trong tiếng kêu trời khóc than,
Chiến tranh tàn ác vô vàn,
Cướp đi mạng sống hàng ngàn xuân xanh.

Giờ đây đất nước bình thanh,
Linh hồn các chị các anh về trời,
Những người ở lại trên đời,
Nhớ chăng Sông Mã... đội trời đạn bom.

Nước sông vẫn đỏ như son,
Năm mươi năm ấy vẫn còn đâu đây,
Cầu mong cho các hồn nầy,
Về nơi chín suối tràn đầy niềm vui .

Hương lòng một nén ngậm ngùi,
Dâng lên anh chị mong vui cỏi lòng .
Sông Mã dòng nước Hàm Rồng,
Hiền hòa vẫn chảy trong lòng thiên thu !

Bài thơ được viết theo ý tưởng của Bác Nuyễn Tri Niên để tưởng nhớ tới hàng trăm học sinh và sinh viên đã ra đi bên bờ Sông Mã cách nay gần năm mươi năm. Vì Hoanghai chưa tìm được cảm xúc thực tế nên ý thơ còn chưa được đầy đủ mong các bạn đọc rộng lòng thông cảm !

Ngày 14.12.2011
Hoanghai

Thứ Tư, tháng 12 07, 2011

NƯỚC CHÃY XUÔI

Đời người phận số khác nhau,
Buồn vui sướng khổ nỗi đau tùy người,
Phận duyên định số do trời,
Giàu sang phú quí.. của người trời ban !

Suối kia nước chảy từ ngàn,
Xuôi về biển cả sóng tràn đẫy đưa,
Sóng đời có từ ngàn xưa,
Nhân gian khổ ải... nắng mưa vô vàn .

Lại thêm cuộc sống cơ hàn,
Đeo mang tham ái thân tàn héo hon,
Cả đời lên núi xuống non,
Tuổi chiều BUÔNG XÃ... mong còn thảnh thơi !

Ngày 07.12.2011
Hoanghai

Thứ Hai, tháng 12 05, 2011

MỘNG ĐẦU

Yêu nhau từ thủa đầu đời,
Trong lòng nhung nhớ đầy vơi tâm tình,
Nỗi niềm sâu kín lặng thinh,
Yêu không giám nói sợ tình rời xa !

Lại thêm sợ miệng người ta,
Trong nhà ngoài ngõ xì xa xì xầm,
Nên lòng ôm mối tình câm,
Ngày đêm nhung nhớ âm thầm nặng mang .

Giờ đây tỏ rõ đôi đàng,
Cùng nhau tâm sự mơ màng chuyện xưa,
Thỏa lòng mong đợi sớm trưa,
Nồng nàn say đắm tình xưa mộng về .

Giống như đứa trẻ đồng quê,
Yêu thương chất chứa si mê lần đầu,
Khát khao tình đã từ lâu,
Giờ đây gặp gỡ... chìm sâu mơ màng !

12.2011
Hoanghai

LỜI NGƯỜI CHỚ QUÊN

Mỗi người có một làng quê,
Đi xa thì nhớ tràn trề yêu thương,
Trong lòng cứ mãi vấn vương,
Quê Cha đất Tổ tha phương không đành !

Ấu thơ tiếng Mẹ giỗ giành,
Bóng Cha cặm cụi đồng xanh mỏi mòn,
Dáng Người in mãi trong con,
Chịu thương chịu khó sắt son một đời.

Giờ đây dáng ấy đâu rồi,
Chỉ còn đọng lại bồi hồi trong tim,
Cha đi Mẹ cũng theo tìm,
Đàn con khôn lớn đắm chìm vui riêng !

Mẹ buồn ngấn lệ sầu vương,
Nuôi con khôn lớn vợ thương hơn Người,
Lòng Mẹ vì thế rã rời,
Ra đi chưa nói được lời từ tâm .

Ngày thường Mẹ đã âm thầm,
Cắn răng chịu đựng lỗi lầm cưới xin,
Nhiều lần đau nhói con tim,
Mẹ rằng một đứa chứ tìm lần hai .

Cuối đời Mẹ cứ dặn hoài,
Sợ mất đoàn kết trong ngoài anh em,
Vâng lời Mẹ dặn lặng im,
Mà nghe đau nhói trong tim từng hồi !

Bài thơ này Hoanghai sáng tác chỉ nhằm mục đích nhắc nhỡ anh em trong gia đình, bạn bè có thể không hiểu được ý thơ xin rộng lòng bỏ qua.

12.2011
Hoanghai

NGÃ BA ĐỒNG LỘC

Về thăm mảnh đất trung kiên
Nơi Mười cô gái, dịu hiền ra đi
Hố bom, mãnh đạn, khắc ghi
Ngã ba huyền thoại, lưu ly một thời.

Chiến tranh nay đã xa vời
Đồng lộc còn đó, một thời liệt oanh
Mười Cô Tên sáng long lanh
Khói hương nghi ngút, uốn quanh chân đồi.

Gợi về nỗi nhớ xa xôi
Mưa bom lửa đạn, xới tơi đất này
Mười cô đi dưới bom cày
Thông đường tiền tuyến, đêm ngày xe qua.

Gió chiều se lạnh lòng ta
Tiếc thương uất nghẹn, xót xa lòng người
Mười cô không nói một lời
Ra đi lặng lẽ, ngàn đời tiếc thương.

Giờ đây bao khách thập phương
Viếng thăm thắp nén, tâm hương nhớ người
Mười cô dẫu ở trên trời
Lòng vui khi thấy, người đời biết ơn.

Bốn mươi năm đã xa hơn
Mà sao ta thấy, xót hờn chiến tranh
Biết bao tuổi đẹp xuân xanh
Ra đi đổi lại, yên lành ngày nay.

Nén hương tưởng nhớ ơn dày
Cầu mong Mười Chị, hồn say giấc nồng
Và đời ghi mãi chiến công
Lưu truyền sử sách, mãi không phai mờ.

                    11.2011
                 HOANGHAI

- Bài thơ này được sáng tác vào một buổi chiều tháng 11.2011 khi Hoanghai về thăm quê hương và ghé lại đốt nhang cho Mười Cô gái Ngã ba Đồng lộc.