Thứ Bảy, tháng 1 18, 2020
Duyên Phận Con Người
Dòng đời... trôi dạt lênh đênh
Con thuyền vận mệnh, bập bềnh mãi trôi
Kiếp sống đưa đẩy luân hồi
Lênh đênh phiêu bạt... để rồi ngóng trông.
Mơ hồng... duyên ấy còn không
Để đêm thanh vắng, gió đông lạnh lòng
Hồn đơn lẻ bóng cô phòng
Gối sờn một góc, nghe lòng tái tê.
Tìm đâu... một lối đi về
Khi đời bạc bẻo, tái tê ngỡ ngàng
Trời chiều đã ngã bóng vàng
Mà còn lạc lối... mơ màng nơi xa.
Ngỡ rằng... đời đẹp như hoa
Ngờ đâu ngang trái, xót xa đau buồn
Mưa ngâu từng đợt cứ tuôn
Để lòng tê tái... cội nguồn là đâu ?
Biết rằng... đời là bể dâu
Nhiều điều ta đã... chôn sâu đáy lòng
Nhưng sao vẫn cứ đợi mong
Những điều tốt đẹp... từ trong tâm hồn !
18.01.2020
HOANGHAI
Nhãn:
THƠ LỤC BÁT
Sinh ra nơi chốn miền trung
Lớn lên lặn lội, lung tung vì nghèo
Mưu sinh kiếp khổ bọt bèo
Tu tâm nên được, vui theo tháng ngày.
HOANGHAI
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét