Thứ Bảy, tháng 12 16, 2017
Nghiệp
Đôi khi chẳng biết đâu ra
Mà đời gánh chịu, xót xa đau buồn
Giống như nước lũ trào tuôn
Mưa thì không thấy... ngọn nguồn ở đâu.
Cuộc đời là một bể dâu
Trần gian kiếp số, đau sầu lâm ly
Nhưng đời thì phải bước đi
Mưu sinh để sống, vậy thì làm sao.
Nhiều lúc cứ ngỡ chiêm bao
Sự việc đi đến... đường nào chẳng hay
Chưa vui thì đã đắng cay
Ngậm ngùi chua xót... đời này khổ ghê.
Phải chăng ? Kiếp trước si mê
Không biết tạo phước, cười chê mọi người
Vụng tu tâm tánh biếng lười
Nên gánh hậu quả... nụ cười nhanh tan.
Con người sống trên trần gian
Hành thiện tích đức, được ban phước lành
Đừng vì một chút lợi danh
Quên đi Đạo Nghĩa... Tạo thành nghiệp oan !
16.12.2017
HOANGHAI
Nhãn:
THƠ LỤC BÁT
Sinh ra nơi chốn miền trung
Lớn lên lặn lội, lung tung vì nghèo
Mưu sinh kiếp khổ bọt bèo
Tu tâm nên được, vui theo tháng ngày.
HOANGHAI
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét