Thứ Năm, tháng 7 13, 2017

Thương Mình


Tự nhiên ta thấy thương mình
Bởi đời bạc bẻo, vô tình với ta
Đường đời đầy rẫy phong ba
Ba chìm bảy nổi... chưa ra hình hài...

Chập chùng núi lớn sông dài
Lúc lên lúc xuống, đúng sai chổ nào
Chông gai ai tạo ai trao
Làm cho đời cứ, lao đao thế này.

Nợ xưa ... ta nào có hay
Bán mua mua bán... trả vay ít nhiều
Mà sao... hoa lá tiêu điều
Tưới vun bón mãi... bao nhiêu cũng thừa.

Cầu trời ban một cơn mưa
Cuốn trôi buồn khổ, ngàn xưa tới giờ
Cho đời trở lại bến bờ
An Nhiên Tự Tại... mong chờ bấy lâu !

13.07.2017
HOANGHAI




Không có nhận xét nào: