Trần gian lắm cảnh thảm thương
Mưu sinh tạo nghiệp, trăm đường khổ thân
Bôn ba khắp nẻo xa gần
Ngày đêm lo trả... nợ trần mà thôi...!
Âu là duyên nghiệp luân hồi
Tham - Sân - Si - Hận... luôn ngồi trong ta
Người khôn biết buông nó ra
Vụng tu đeo bám... xót xa cả đời.
Lá già lá cũng rụng rơi
Người già rồi cũng... phải rời trần gian
Làm sao hết cảnh khóc than
Đoạ đày thân xác... nát tan cõi lòng ?
Biết tu biết sửa mới mong
Giải thoát nghiệp khổ, đục trong kiếp người
An vui tâm nở nụ cười
Từ bi hỷ xã... vẹn mười tròn vuông.
Tịnh tâm lắng nghe tiếng chuông
Phát tâm hướng Phật... Xã Buông sự đời
Mai này đời sẽ thảnh thơi
An nhiên tự tại... giữa trời Tây phương...!
22.06.2014
HOANGHAI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét