Thứ Tư, tháng 4 11, 2012

GIÓ LẠNH

Gió đâu, như kiểu chuyễn mùa,
Gió mang hơi lạnh, gió lùa màn thưa,
Gió lay sợi tóc đong đưa,
Gió đem giá buốt, tình xưa đâu còn !

Xuân qua hạ đến héo mòn,
Lá vàng rơi rụng, xoay tròn bão giông,
Đắng cay cho phận má hồng,
Mười hai bến nước, chất chồng nhớ thương.

Lạnh lòng giữa lối mờ sương,
Sóng đời cuồn cuộn, vẫn đương dâng trào,
Gió xua, từ chốn phương nào,
Mang theo giá lạnh, đi vào tim côi .

Người ơi, người ở xa xôi,
Có hay gió lạnh, buốt đôi vai gầy,
Thân mềm lụa mỏng thơ ngây,
Chìm trong nỗi nhớ, đong đầy giá băng.

Xuân thì đang độ tròn trăng,
Tình yêu nồng cháy, tơ găng tràn đầy,
Hương tình lan tỏa ngất ngây,
Nghe lòng xao xuyến, phút giây tình nồng.

Phận duyên không vẹn tơ lòng,
Đường tình trắc trở, tơ hồng phân ly,
Ngậm ngùi chẳng biết nói chi,
Khi tình tan vở, ngoảnh đi một mình.

Phận em, khổ bởi chữ Tình,
Lòng em, đau nhói, bóng hình còn đâu,
Môi em, mặn chát giọt sầu,
Tim em, buốt giá... tình đầu đắng cay !

Ngày 11.04.2012
HOANGHAI

2 nhận xét:

Trăng Quê nói...

Xuân chưa qua Hạ đến rồi
Bởi cơn gió lạnh bùi ngùi xốn xang
Xuân qua Hạ đến mơ màng
Tình xưa phai sắc héo tàn vì Đông.

Hoàng Hải nói...

Hè về lòng lại mơ màng
Tuổi mơ trong sáng, vội vàng qua mau
Tình yêu áo trắng thắm màu
Lòng nghe xao xuyến, tình đầu mộng mơ.

HOANGHAI