Thứ Bảy, tháng 6 28, 2014

ĐẠO ở ĐỜI


Nếu đã mang ơn người ta
Thì nên ghi nhớ, tới già đừng quên
Chỉ có Nhân Nghĩa vững bền
Qua cầu rút ván... chẳng nên thân người...!

Nghèo hèn chớ sợ ai cười
Bởi đó duyên số... tuỳ người mà thôi
Tuy nghèo nhưng không tanh hôi
Tu Nhân Tích Đức... sinh sôi phước lành.

Đừng vì hám lợi ham danh
Quên đi cái nghĩa, chân thành ngày xưa
Dù cho giông tố bão mưa
Nhân Nghĩa sống mãi... như vừa nẩy sinh.

Tịnh tâm soi xét lại mình
Xưa nay ăn ở, thiệt tình hay không ?
Hay còn ăn trái người trồng
Mà quên ai đã... gánh gồng thay ta.

Sống đời... phải nhớ lấy là:
Ân cao Nghĩa rộng... dẫu già chớ quên
Đã mang ơn, hãy đáp đền
Tu Tâm Dưỡng Tánh... tạo nên phước lành...!

28.06.2014
HOANGHAI




Thứ Năm, tháng 6 26, 2014

Sóng Đời


Dòng đời cứ vậy cuốn đi
Sao ta biết được... chuyện gì ngày mai
Hỏi đời rằng có mấy ai
Sóng yên gió lặng... kéo dài trăm năm ?

Dù cho người có tiếng tăm
Cao sang phú quí... cũng nằm cũng ăn
Kẻ nghèo đầy rẫy khó khăn
Suốt ngày lặn lộn... tối lăn ngủ khì.

Giàu nghèo sống có khác chi
Nhưng còn Tâm Tánh... ấy thì khác nhau
Nghèo thì ăn cháo ăn rau
Trong lòng thanh thản... ốm đau mệnh trời.

Người giàu đầu óc rối bời
Lúc nào cũng nghĩ... kiếm lời nhiều thêm
Đôi khi thức trắng cả đêm
Lập mưu tính kế... gối mềm chưa an...

Đời người mệnh số trời ban
Nghèo hèn phú quí... gian nan đủ điều
Đừng vì tham vọng mục tiêu
Quên đi Đạo Nghĩa .... gây nhiều lầm than...!

26.06.2014
HOANGHAI



Chủ Nhật, tháng 6 22, 2014

Tạo Nghiệp

Trần gian lắm cảnh thảm thương
Mưu sinh tạo nghiệp, trăm đường khổ thân
Bôn ba khắp nẻo xa gần
Ngày đêm lo trả... nợ trần mà thôi...!

Âu là duyên nghiệp luân hồi
Tham - Sân - Si - Hận... luôn ngồi trong ta
Người khôn biết buông nó ra
Vụng tu đeo bám... xót xa cả đời.

Lá già lá cũng rụng rơi
Người già rồi cũng... phải rời trần gian
Làm sao hết cảnh khóc than
Đoạ đày thân xác... nát tan cõi lòng ?

Biết tu biết sửa mới mong
Giải thoát nghiệp khổ, đục trong kiếp người
An vui tâm nở nụ cười
Từ bi hỷ xã... vẹn mười tròn vuông.

Tịnh tâm lắng nghe tiếng chuông
Phát tâm hướng Phật... Xã Buông sự đời
Mai này đời sẽ thảnh thơi
An nhiên tự tại... giữa trời Tây phương...!

22.06.2014
HOANGHAI



Thứ Sáu, tháng 6 20, 2014

Nhân Và Quả


Khi ta chưa đủ lớn khôn
Thì chưa hiểu hết, ngọn nguồn xưa nay
Bởi đời lắm cảnh đắng cay
Đó là Nhân quả... kiếp này mà thôi...!

Buồn chi để dạ bồi hồi
Vui chi cái cảnh... đứng ngồi không yên
Làm người ắt có buồn phiền
Mấy ai trọn vẹn... phước hiền đầy thân...

Tiếc thay cho kẻ lỡ chân
Lầm đường lạc lối... bất phân chánh tà
Mai này gặp phải xót xa
Lúc đó hối hận... nhận ra muộn màng.

Tuy rằng đời có phủ phàng
Nhìn quanh ta cũng... dể dàng nhận ra
Nhân quả dù trẻ hay già
Cũng là thảm cảnh... xót xa cho đời...

Vậy nên hãy nhớ lấy lời
Tu Nhân Tích Đức... chớ rời khỏi tâm
Dù cho đời có thăng trầm
Sám hối Tu Sửa ... lỗi lầm tiêu tan...!

20.06.2014
HOANGHAI




Thứ Tư, tháng 6 18, 2014

Đời Là Thế

Đôi khi hai người xa xôi
Tự nhiên ghép lại... một đôi vì tình
Ngày đêm quấn quýt bóng hình
Buồn vui sướng khổ... mê linh cả đời...!

Thế rồi trầm bổng đầy vơi
Lúc thì vui vẻ... thảnh thời an nhàn
Khi thì rối rắm cơ hàn
Ba chìm bảy nổi... thân tàn chưa yên...

Vui buồn phú quí tuỳ duyên
Làm người ai cũng... mong tiền đầy kho
Nhưng mà của cải ai cho ?
Muốn cũng chẳng được... tự lo thân mình.

Quanh ta đầy rẩy bất bình
Kẻ ăn không hết... còn rinh về nhiều
Người thì đói khổ tiêu điều
Quanh năm vất vả... liêu xiêu gầy gò...

Cầu mong trời Phật ban cho
Trần gian hết khổ... ấm no yên lành
Người người hướng Phật tu hành
Gieo bòn Phước Đức... để giành mai sau...!

18.06.2014
HOANGHAI



Chủ Nhật, tháng 6 15, 2014

Kiếp Bèo Trôi


Lang thang giữa nẻo đường trần
Bôn ba lặn lội... khổ thân vô vàn
Biết bao món nợ trần gian
Trả hoài không hết... nát tan cõi lòng...!

Đời là một mớ bòng bong
Cuốn ngang cuốn dọc, từ trong ra ngoài
Nên ta cứ phải gỡ hoài
Cầu mong nhẹ nhỏm... lâu dài về sau.

Phận người kiếp số khác nhau
Người thì khổ bởi, cháo rau hằng ngày
Kẻ thì tình phụ đắng cay
Lại thêm Tham Hận... đoạ đày tấm thân...

Đôi lúc cũng muốn dừng chân
Buông bỏ tất cả... chẳng cần thứ chi
Khổ nỗi con cháu ta thì...
Ai đành bỏ được... để đi một mình

Vậy nên giống như Lục bình
Quanh năm trôi nổi, chùng chình trên sông
Cuối cùng không vẫn là không
Trở về cát bụi... bão giông lấp vùi...!

15.06.2014
HOANGHAI




Thứ Bảy, tháng 6 07, 2014

Sửa Sai


Mới đó mà đã bạc đầu
Bao năm lặn lội... còn đâu xuân thì ?
Thủa xưa nào biết đường đi
Gây nhiều phiền não... Sân si oán thù...!

Do ta ngày ấy vụng tu
Chưa tin nhân quả... mặc dù vô tư
Giờ đây nhìn rõ thực hư
Thành tâm Sám hối... từ từ lòng an.

Trú thân giữa chốn trần gian
Mưu sinh vất vả... ngập tràn khó khăn
Cũng vì nhu cầu miếng ăn
Bôn ba lặn lội... trở trăn đêm ngày.

Nên ta vô ý nào hay
Tự mình tạo nghiệp... đắng cay vô vàn
Có duyên gặp Pháp Phật ban
Giác ngộ tu sửa... xoá tan u phiền...

Biết tu vững lái con thuyền
Lướt qua sóng gió... phước liền nẩy sanh
Đời sẽ mãi mãi An lành
Phúc Đức tăng trưởng... để dành mai sau...!

07.06.2014
HOANGHAI

Thứ Năm, tháng 6 05, 2014

Khó Buông


Làm sao rủ sạch Sân Si
Nuôi dưỡng tâm thiện, từ bi lớn dần
Làm sao rủ sạch bụi trần
Cho đời An lạc... vẹn phần thảnh thơi...?

Con người sống ở trên đời
Thiếu nợ phải trả... có rời được đâu
Nào là con cái rể dâu
Miếng ăn cái mặc... ngập đầu nỗi lo...

Nên ta cứ phải lần mò
Bôn ba khắp nẻo... đắn đo đủ điều
Mong sao có cái ăn tiêu
Vậy nên đời mới... gặp nhiều lầm than.

Bởi vậy khổ ải ngập tràn
Nếu không tu sửa... miên man muộn phiền
Đừng vì danh vọng kim tiền
Quên đi nuôi dưỡng... tánh hiền trong ta.

Đường về rộng lớn bao la
Tu nhân tích đức... về già thảnh thơi
Giải thoát nghiệp khổ trên đời
An nhiên tự tại... giữa trời Tây Phương...!

05.06.2014
HOANGHAI