Truyện ngắn
HOANGHAI
CHUYỆN THAM NHŨNG
Vào một buổi chiều đầu mùa hè gió mát, có một ông lão đầu tóc bạc phơ đang dạo mát quanh làng, với vẻ mặt ung dung tự tại, vô lo vô nghĩ.
Đột nhiên có một đứa cháu chạy từ đâu tới và nói với ông lão:
Ông à, cháu vừa ở đầu làng về thấy xe công an hú còi inh ỏi chạy rất nhanh, nghe mấy người họ nói với nhau là, dạo này công an bắt mấy ông lớn tham nhũng, hối lộ gì đó nhiều lắm, ông cho cháu hỏi tham nhũng hối lộ là sao hả ông?
Ông lão trầm ngâm một thoáng rồi nhẹ nhàng trả lời:
Cháu chưa hiểu tham nhũng hối lộ là sao cũng đúng, vì thời buổi này họ có rất nhiều cách biến tướng để bòn rút tiền bạc của người dân hoặc của nhà nước.
Để ông nói sơ sơ cho cháu hiểu nhé.
Những người tham nhũng hoặc nhận hối lộ là những người có chức có quyền, họ lợi dụng quyền hạn chức vụ đó để tìm mọi cách độc chiếm tài sản tiền bạc của tổ chức hoặc của nhân dân vì vậy nên họ rất giàu, đôi khi họ còn mua bán cả chức tước địa vị nữa, hoặc là bao che cho kẻ phạm tội để lấy tiền.
Cậu bé có vẻ suy tư một lát rồi quay qua hỏi lại ông.
Thưa ông vậy ông cho cháu hỏi.
Cháu thấy mấy người sư đi tu họ không có chức vụ quyền hạn gì hết, cũng không giúp được gì cho ai cả, họ chỉ toàn nói nào là nhân quả kiếp trước kiếp sau gì đó, vậy mà cháu thấy ai cũng đưa tiền cho họ là sao hả ông ? có phải họ cũng phạm tội tham nhũng không ông ? Sao không thấy công an bắt ai hết vậy ạ.
Lần này thì ông lão vướng vào đề khó rồi, ông không dám thị phi sẽ gây ấn tượng xấu cho đứa cháu ngây thơ. Hơn nữa ông nghĩ mình cũng không có tư cách để phán xét ai. Nên Ông lão bèn chuyển hướng của câu trả lời sang một vế tế nhị hơn.
Ông dịu dàng nói.
Cháu biết không trên thế gian này có một số người ăn không ngồi rồi mà họ vẫn giàu, nhà này xe nọ, sử dụng toàn đồ cao cấp, đó là đều do chúng ta cung phụng cho họ đó cháu à.
Vì vậy chúng ta nên nhìn nhận vấn đề một cách khách quan trung thực, không nên chỉ trích ai, tuy rằng mình vẫn biết thực sự có rất nhiều người lợi dụng để tư lợi, nhưng lỗi từ đầu đã là do chúng ta rồi.
Cậu bé chợt phản ứng lại.
Tại sao lại là lỗi do chúng ta hả ông ?
Ông lão điềm tĩnh trả lời:
Tại vì ngay từ đầu chúng ta đã tự tay dâng lên cho họ, nhiều người còn quì lạy xin họ nhận nữa mà. Nên lỗi là ở chúng ta.
Cậu bé suy nghĩ một lát rồi nói.
Ừ nhĩ, tại mình tự cho người ta trách ai được.
Ông lão lẫm bẫm một mình.
Đúng là trẻ con.
Vậy mà nó cũng đã làm cho mình phải vắt óc để suy nghĩ...
Ông bèn kết thúc vấn đề để cháu không suy nghĩ lung tung.
Cháu à.
Suy cho cùng trên cõi đời này không có người nào là thật sự hoàn hảo cả đâu cháu, đơn cử như cháu đây, vẫn có rất nhiều lỗi hằng ngày đó thôi, quan trọng là ở chổ cháu biết lỗi và sửa lỗi rất nhanh, nên sau này chắc chắn cháu sẽ trở thành một người đàn ông chân chính.
Cậu bé nghe ông khen mình nét mặt rạng rỡ hẳn ra cậu hình như đã quên luôn chủ đề gặp ông để hỏi về vấn đề gì.
Ông lão còn bồi thêm một câu.
Cháu của ông rất thông minh, sau này cháu sẽ giỏi hơn cả ông và cha cháu nữa đó.
Cậu bé thực sự vui vẻ ôm chầm lấy ông nũng nịu như để bày tỏ lòng biết ơn về sự yêu thương của ông dành cho cháu.
Tự truyện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét