Chủ Nhật, tháng 6 28, 2020
Ưu Phiền Trần Gian
Đôi khi mây phủ kín Trời
Mưa rơi từng đợt, chơi vơi phập phồng
Lòng buồn như lá trôi sông
Một mình lặng lẽ... mà không nói gì.
Phải chăng vương vấn điều chi
Trong lòng mang nặng, sầu bi cuộc tình
Hay là nặng nợ Ba sinh
Lòng còn hối tiếc, mối tình trong mơ.
Buồn lòng thả hồn bơ vơ
Ngẫm về cuộc sống, dại khờ bấy lâu
Trong lòng chôn dấu U sầu
Thương người nên đã... bắc cầu Nghiệp duyên.
Tự mình chuốc lấy ưu phiền
Nhìn người không kỹ, đời liền khổ đau
Đến khi mái tóc bạc màu
Quay đầu nhìn lại... hơn nhau được gì.
Chân Chim in dấu bờ mi
Tình đời bạc trắng, khổ vì chữ Duyên
Mong muốn tìm đến cửa Thiền
Tránh xa danh lợi, ưu phiền trần gian.
Nhưng Nghiệp thì vẫn chưa tan
Bởi còn nặng nợ, thế gian ân tình
Nên đành tự nhủ lòng mình
Tuỳ duyên đi đến... tạo sinh kiếp này !
28.06.2020
HOANGHAI
Nhãn:
THƠ LỤC BÁT
Sinh ra nơi chốn miền trung
Lớn lên lặn lội, lung tung vì nghèo
Mưu sinh kiếp khổ bọt bèo
Tu tâm nên được, vui theo tháng ngày.
HOANGHAI
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét