Thứ Sáu, tháng 7 26, 2013
LƠ LỮNG
Chợt nghe lơ lững giữ đời
Gió đưa gió đẩy, mây trời tuân theo
Đung đưa như thể đang treo
Biết ngày nào rớt, đứt neo chìm xuồng.
Cuộc đời như một vở tuồng
Thăng trầm khúc khỉu, chẳng buông nợ đời
Lúc hả hê, lúc lệ rơi
Lúc thì bay bỗng, chơi vơi ngậm ngùi.
Hết buồn rồi lại đến vui
Lên voi xuống ngựa, đủ mùi đắng cay
Tấm thâm luôn bị đoạ đày
Bôn ba cực khổ, cuốc cày xót xa.
Đến khi tuổi đã chớm già
Vẫn còn lơ lững, nẻo xa đất người
Đôi khi dở khóc dở cười
Sự đời ngang trái, lòng người hám danh.
Thế nên mới thấy mong manh
Như đang lơ lững... treo cành cây cao !
07/2013
HOANGHAI
Nhãn:
THƠ LỤC BÁT
Sinh ra nơi chốn miền trung
Lớn lên lặn lội, lung tung vì nghèo
Mưu sinh kiếp khổ bọt bèo
Tu tâm nên được, vui theo tháng ngày.
HOANGHAI
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét